Mến gửi các đồng nghiệp cảm nhận của 1 GV sau khi dự hội thảo NFP do Hoa sen tổ chức.
Trời đã vào hè, các em học sinh đã cất hết cặp sách đến trường. Các cành hoa phượng đã đỏ rực như muốn reo lên "Hè đến rồi !!! Nghỉ hè thôi !!!". Lòng tôi cũng rộn rã như các học sinh nhưng lại chợt thoáng buồn, tôi không còn là học sinh nữa, tôi là giảng viên của ngôi trường Hoa Sen này đã lâu lắm rồi.
Hoa Sen cũng vào hè như bao ngôi trường khác, nhưng năm nay, không khí ngột ngạt hơn. Phần thì thời tiết ngày càng khắc nghiệt, phần thì trong trường chúng tôi đang vào cuộc chiến giữ trường. Chúng tôi nhận nhiều email từ hiệu trưởng, văn phòng ban giám hiệu, rồi cái chị Hòa gì đó rồi lại phải đi họp trong khoa, họp khoa với ban giám hiệu. Ai ai cũng bàn bạc, người ta sắp mua đứt ngôi trường này. Hình như là một tập đoàn giáo dục của Mỹ. Như vậy, chúng ta phải làm thuê cho tụi tư bản đang giẫy chết đây. Ah, hiểu rồi giống mấy đứa bạn mình đang làm việc cho công ty nước ngoài, tụi nó bị "bóc lột" ghê lắm.
Sau hội thảo về đại học lợi nhuận hay phi lợi nhuận, chúng tôi thật là hả hê. Cũng đáng một buổi thứ bảy cuối tuần không được ở nhà dẫn con ra công viên chơi. Hà hà, làm sao lấy trường của chúng tôi được, chúng tôi đoàn kết một lòng, cùng cô hiệu trưởng giữ trường quyết chiến với các cổ đông cá mập. Thiệt tình tôi cũng không biết cổ đông cá mập là cái gì, mà tôi cũng chả bao giờ thấy họ nhưng mà nghe nói họ mua trường rồi bán cho nước ngoài, tôi cũng lo lắm. Chúng ta phải thành lập quỹ gì đó để cứu Hoa Sen. Nếu chính sách phi lợi nhuận thành công, chúng ta sẽ hạ mức cổ tức xuống G bond (cổ phiếu chính phủ), hà hà, vậy là lũ cổ đông cá mập ấy đâu có còn lời, mà không còn lời thì sẽ bán lại thôi. Lúc đó chúng ta phải nhân từ một tí, tha thứ mà mua lại mấy cổ phần với giá hợp lý. Thế là xong !!! Hoa Sen vẫn là Hoa Sen, cô hiệu trưởng tiếp tục là cô hiệu trưởng, chúng ta tiếp tục đi dạy ! Tôi thấy thật là thỏa mãn với suy nghĩ của mình.
Tự nhiên có suy nghĩ gì đó thoáng qua tôi, tại sao lại có thể lập quỹ cứu Hoa Sen được nhỉ. Vì lũ cá mập đó đang sở hữu Hoa Sen, bây giờ lại tự tạo thành cái quỹ để giết họ. Nghe có vẻ sao sao ấy. Chợt tôi nhớ đến con nhỏ bạn thân hay nói "Mày ngu lắm, người ta nói gì mày cũng tin. Phải biết nghi ngờ, phải đặt câu hỏi xem nó có đúng hay không chứ ?!!!". Lần trước tôi đang thao thao bất tuyệt về cái câu xì lô găng của trường là "Sống tử tế, học đàng hoàng, kết nối năm châu" thì nó phang ngay một câu :"Tao mới nghe cái xì lô găng là tao thấy có mùi đạo đức giả rồi. Người bình thường ai lại nói sống tử tế". Thế là tôi nín khe. Cuộc đời tôi chỉ biết đi dạy, rồi về với gia đình chứ đâu như mấy nhỏ bạn, kinh doanh thương trường. Tụi nó lanh và nhạy bén ghê lắm. Nhưng bị ăn hiếp riết, tôi cũng tự hứa với lòng là phải khôn lên, phải biết nghi ngờ, phải biết đặt câu hỏi.
Sau khi buổi hội thảo, chị H đi ngang phòng tôi rồi kéo tôi ra hỏi chuyện:
- Em ơi, chị lo quá. Người ta sắp mua trường mình rồi mình phải giúp cô hiệu trưởng.
Tôi làm vẻ mặt hết sức quan trọng:
- Thế phải giúp cô sao chị ?
- Mình phải trở thành trường phi lợi nhuận, rồi khi đó sẽ chẳng còn cổ tức gì cả, mấy cổ đông lớn khi không thấy lời thì sẽ đành bán lại cho trường thôi.
- À, chị nói giống ông thầy Khang nói bữa trước phải không ?
- Đúng rồi, phải thành lập quỹ để mua. Trường sẽ trích tiền rồi bỏ vào quỹ đó.
Tôi lập tức chêm ngay câu hỏi mà tôi vẫn thắc mắc:
- Nhưng trường là sở hữu bởi cổ đông, làm sao mà người ta trích tiền của chính người ta rồi bỏ tiền vô quỹ?
Chị H cũng tỏ vẻ đăm chiêu:
- Thì chị cũng chỉ biết vậy. Nghe cô hiệu trưởng nói là cô sẽ đi vận động từ bên ngoài người ta sẽ quyên góp từ thiện. Vì người ta sở hữu chừng vài trăm tỉ, cần vận động cỡ đó.
Tôi thấy quá bị thuyết phục bởi cô hiệu trưởng và ông thầy Khang. Nhưng chợt nhớ đến con nhỏ bạn, tôi phải cố tình tìm lý do xem điều đó có thể không tin không. "Vài trăm tỉ đó, có thể tìm được không ?". Tôi chợt nhớ bài báo vận động cho biển đảo Việt Nam, cho cả nước mà người ta chỉ có vận động được hơn 10 tỉ. Tôi bèn hỏi lại:
- Vài trăm tỉ chắc khó lắm chị ơi.
Chị H liền quả quyết:
- Nếu không đủ thì giảng viên mình sẽ ủng hộ vào quỹ.
Tôi chợt chột dạ, buột miệng
- Mỗi người phải ủng hộ bao nhiêu chị ? 5 triệu không ?
Chị H la hoảng:
- Sao nhiều dữ vậy em, chắc 200 thôi. Ngay cô hiệu trưởng khi vận động trong trường, có bao giờ cô góp hơn 1 triệu đâu. Mình giảng viên thường, 200 là được rồi.
- Vậy đâu có đủ đâu chị ? - Tôi đăm chiêu - 200 mà nhân với 400 nhân viên, được 80 triệu.
Chia sẽ lo lắng với tôi, chợt chị H nhớ ra điều gì:
- Cô hiệu trưởng có nói nếu cổ đông nhỏ là những giảng viên trước đây có cổ phiếu ít ỏi chúng ta phải gom hết lại, cùng nhau nói lên tiếng nói của mình. Nếu cần, chúng ta sẽ gom lại và đưa hết cho cô hiệu trưởng. Nghe cô nói là cô sẽ ghi công ai bán lại cổ phiếu cho nhà trường, sau này đi nếu con đi học sẽ miễn giảm học phí.
- Thật là tuyệt vời - Tôi cảm thấy quá hạnh phúc nhưng chợt tôi hơi lo lo và thầm suy nghĩ :"Con mình còn nhỏ quá, phải chục năm nữa nó mới có thể vào đại học. Mà khi đó chắc gì lúc đó trường còn cô hiệu trưởng mà mình cũng không chắc còn ở đây. Ở trường này, ít người ở lâu lắm. Nhưng cũng không sao, mấy người nào khờ khờ như mình thì ở lâu chứ mà mấy người hay nói này nói kia thì mới dễ lên đường một cách tự nguyện lắm !". Nhưng còn cổ phiếu thì sao, mình cũng có tí xíu, đưa cho cô cũng đâu có sao. Chợt hình ảnh con nhỏ bạn lên "Mày ngu lắm ! Phải biết nghi ngờ c!". Mà tại sao phải nghi ngờ chứ. Cô hiệu trưởng biết bao nhiêu năm nay là hình ảnh biết bao nhiêu người ngưỡng mộ, nói đến Hoa Sen là nói đến cô hiệu trưởng, nói đến cô hiệu trưởng là nói đến Hoa Sen. Nhưng thôi kệ, cứ thử nghi ngờ xem, nếu không con nhỏ bạn lại ăn hiếp mình hoài.
Vừa thoát khỏi suy nghĩ dòng suy nghĩ của mình, tôi đã có câu hỏi hỏi ngay chị H:
- Vậy bao nhiêu đóng gói bao nhiêu cổ phiếu thì được học miễn phí chị ?
- Chị cũng không biết. Chắc cũng không cần nhiều đâu. Cỡ 30 ngàn là được.
Tôi bùi ngùi:
- Vậy là em không đủ rồi. Em chỉ có 16 ngàn thôi. Chị có bao nhiêu ?
- Chị có khoảng 32 ngàn.
Tôi chợt thấy cay cay mắt và thầm ghen tị với chị:
- Vậy là chị có đủ rồi. Còn em thì không biết làm sao ?
Chị H còn bùi ngùi hơn tôi hồi nãy:
- Không phải đâu em ơi. Chị toàn đứng tên dùm cho 2 người nữa. Chị có khoảng 10 ngàn thôi. Bây giờ thì không biết làm sao cho con học miễn phí. Chẳng lẽ phải là con chung của 3 người mới vô học được.
Tự nhiên trong tôi sáng lên:
- Chắc thì 30 ngàn cho mỗi đứa. Biết đâu chỉ cần 10 ngàn thôi, lúc đó con chị được đi học và con hai người kia cũng được đi.
- Đúng rồi, 10 ngàn thì con chị đi học được rồi - Chị H rất hồ hởi
Tôi chợt nhớ ra mình có đến 2 đứa con:
- Ấy chết, em đến 2 đứa con, mà 16 ngàn thì chỉ đủ cho đứa đầu, còn đứa sau thì làm sao ?
Câu chuyện thấy càng lúc càng rối, chúng tôi chìm vào tính toán riêng của mỗi người. Tôi thoáng nghĩ, mới tập thử đặt câu hỏi "Bao nhiêu cổ phiếu để được một đứa con được miễn học phí" mà thấy đã thiệt là rối rắm: "Cứ để cô hiệu trưởng tính đi, mình đi cho mệt". Nghĩ vậy nhưng trong tôi xuất hiện bao nhiêu là hoài nghi. Sâu thẳm trong tâm hồn, tôi thấy con nhỏ bạn mình có lý:" Phải biết hoài nghi, phải biết đặt câu hỏi".
Chia tay chị H, tôi về lại phòng làm việc với mình. Do bận rộn với suy nghĩ của mình, tôi quẹt qua anh Đ mà không hay biết. Anh Đ chọc tôi:"Đi đâu mà không thèm nhìn đường vậy em ?". Bị cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi khá bực mình:"Chào anh Đ". Trong đầu tôi chợt nhớ ra:"A ha, người ta đồn ông này là cổ đông cá mập nè. Hm.....Cái giọng đớt đớt nghe phát ghét !!!". Tự nhiên tôi cảm thấy ghét ông Đ này kinh khủng. Tuy trước đến giờ chưa khi nào tiếp xúc, chỉ nghe người ta nói nhưng tôi đã ghét ổng sẵn: "Nhìn cái mặt đúng là đáng ghét. Đúng là ... cá mập !!!". Bỗng nhiên, anh Đ nhìn tôi có vẻ rất quan tâm:"Em có sao không ? Em mặt xanh quá, coi chừng trúng gió. Em có thức khuya quá không. Hai mắt thâm hết trơn". Tôi đáp vội lí nhí:"Cảm ơn anh. Em không sao?". Tôi chợt nhớ tối qua con bé ở nhà sốt, ngồi cả đêm lau mình cho nó. Nói cảm ơn xong, tôi đi tiếp. Tự nhiên trong lòng, cảm thấy bớt ghét anh Đ một tí.
Giảng Viên ĐHHS
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét